《太上升玄消灾护命妙经颂》拼音版

唐代司马承祯

tàishàngshēngxuánxiāozāimìngmiàojīngsòng--chéngzhēn

tàishàngběnláizhēnzhōngyǒushénruònéngxīnjiěshēnwàigèngshēn

jiǎmíngyuánshǐhàoyuánshǐlǎoxīnyuánshìyuánshǐgèngshàngdào

bǎowèilínyuànmínggōng殿diànkuānrénshēnjiēbèiyǒujiěxiàngxīnguān

sānshìzhūtiānshèngxiāngyīnxìngzōngshēnwànwànshēntóng

fàngchūguāngmíngzhàoyāngshìjièzhōnggānkūnmíngbiǎoyuèjuéménglóng

miàoguānjìngxìngnéngzhīwàngxiǎngsuíyuánshíyǒuchū

shēngmièshíjǐnxiāngyīnhàojiéláishìhuánlóuzhuǎnniǎnchénāi

shuíyánhǎikuòshēnqiǎnshàngnéngzhīàiqíngniányǒuchūshí

shuǐniǎofēnglínxiánguīyīndiāndàoxìngwànbānxīn

hányǒuxiàngyǒuxiàngguīxīnruòfēnmínglezhīquányǒu

kōngkōngkōngruònéngzhīkōngkōngjiē

yǒuyǒujiānyǒuyǒuxīnnéngdòngmiàodàolái

rénhēiànyòucéngruòyàofēnmíngjiànpínghàojiédēng

yǒuxiāngjiānxiānghuòzhōngzhīwèinéngmíngjuéxìngānjué

zhòngshēngqíngxínglièshīdàogēnyuánwèixuānzōngzhǐjiàolìngmiàomén

xiàngzhōngyǒudàocóngyǒushēngyǒujiànzhíxiāochú

kōngxiāngshēngxiāngchánjiūyàozhīkōngfēnkōng

dàoxìngběnjiǎruòshēngyǒujiànzhōngbèilái

kōngshìzhēnkōngshìzhēnkōng便biànwèizhēnzhēncéng

shìkōngshìjiūjìngzǒngfēigànyàorènzhēnkōnghuíxīnxiàngnán

kōngshuāngmǐnkōngzhìàiběnxìng

miàoyīnxìngxīnfēimiàoyīnrènháoshìnányóuxīn

xīnguānqièqièjiētóngruònéngjiěfāngmíngzhìhuìtōng

lexìnggēnyuánmíngwèimiàoménfāng便biànshìliúcúnjuéhuòwǎngyǒudōugàn

zhèngxīnzhǎngzàisǔnyúnpánxīnjìngliùgēnqīngliùgēnsuíxìngxíng

xìngnéngzhexiézhàngbiānshēngmiàojīngàixìngquánmiàojīngmíng

wèizhòngshēngshuōlìngjiàojīngzhēnqièhéngliú

zhēnxìngsuíshēnyǒushēnwàiqiúchuánjiàoshìjiānsànxíng

sòngjīngnéngwànbiànfēnmíngzhēnxìnghàoshénwángfēitiāndìngfāng

xiénéngwàijiānjīngānglíngtóngzhèngxìngrǎnhàozhēnrén

wēiměngshīzimíngshūshēnzhūtiānzhūshèngzhòngèr

xìngsuìliúshìmíngzhēnshìwèiyóushēngniàn

wàngxíngguīhuǎngshénguǐnéngkuīzhèngxiézhòngshēngjiànchùpiān

ruòshēngyǒujiànbèirǎnxīntiántiānzūnzhòngshuōzhíwèizhǐxīnyuán

yǐnhuòzhělìngguījiětuōméndàofēigànshìtīngshìtīngzhuǎnshēng

yīnglínyòngxīnzhīxīnsuíwànjìngsuíjìngrènxīntián

dàofēiyǒuwèiyǒufāngmíngzhǒngbiān

司马承祯简介

唐代·司马承祯的简介

司马承祯

司马承祯(647年-735年),字子微,法号道隐,自号白云子,唐代河内温县(今河南温县)人,晋宣帝司马懿之弟司马馗之后。道教上清派茅山宗第十二代宗师。

...〔 ► 司马承祯的诗(2篇)